16/12/08

Cảm thức thời gian


Trong cuộc sống bộn bề, có một ngày ta bất chợt nghĩ về thứ vẫn luôn hiển hiện bên ta, đó là “thời gian”.
Thời gian có hình thù gì nhỉ, ta không hề thấy! Chỉ biết rằng có cái gì đó đã làm cho những chiếc lá từ chồi nhú trở nên xanh tươi, rồi từ xanh tươi trở nên vàng vọt, héo rụng. Thời gian có âm thanh không nhỉ, ta không hề nghe thấy! Chỉ biết rằng có cái gì đó đã làm lòng ta ngân lên những cung bậc hạnh phúc và cả những tiếng nấc lòng bi ai. Hàng ngày ta vẫn bước cùng những “bước đi” của nó, sống cùng sự sống trường tồn của nó…, nhưng ta đâu hề hay biết! Phải đến khi có một thứ gì làm ta lâng lâng hạnh phúc, có một thứ gì làm ta đau đớn quặn thắt, ta mới tự hỏi nguồn cơn của nó? Và hôm nay ta đã có câu trả lời, là… thời gian!
Thời gian cho ta những tháng ngày hạnh phúc. Ở đó, ta thấy gương
mặt của những người thân yêu của ta, của không khí ấm cúng bên mâm cơm ngày Tết, của những tiếng cười giòn tan của lũ bạn ta thời trung học, của con đê gầy mỗi lần ta về thăm quê, của những phút giây êm đềm bên người ta yêu, của tình cảm nồng ấm thầy cô ta giành cho ta, của những tiếng học trò dí dỏm, huyên náo bên ta, của những người bạn tốt bụng và ân nghĩa, của những thành công mỗi lần ta đạt được… Thời gian chẳng cần dụng công, nhưng vẫn đủ tạc vào lòng ta những miền nhớ, pho kỷ niệm. Ta lớn lên trong thời gian và được gọt mài cùng thời gian. Qua thời gian, ta trở thành ta của yêu thương dâng tràn, của hạnh phúc trào sôi. Ta không sợ ta lẻ loi, vì thời gian không ngừng ban cho ta những người bạn tốt; ta không sợ ta chán chường, vì thời gian cho ta đầy ắp niềm hy vọng. Với thời gian, ta biết được ngày hôm qua ta đã có được gì, để rồi ta sống mãnh liệt ở ngày hôm nay và chờ đợi những ngày hạnh phúc sắp đến. Thời gian với ta là tài sản, bởi trong thời gian ta có những di sản. Vì lẽ đó, ta tôn thờ thời gian, ta nâng niu thời gian, ta muốn “thời gian của ta” sẽ mãi luôn ở bên ta.
Song thời gian đâu có đơn thuần như vậy, thời gian cho ta cái gì thì cũng lấy đi của ta những cái tương tự. Ta của ta bỗng cô đơn khi ta không còn được là ta của lớp học ngày nào. Ta của ta bỗng nhớ nhung đến cồn cào khi phải chia biệt người yêu. Ta của ta bỗng se sắt lòng khi nhìn thấy tóc ông
bà ta bạc thêm, da thêm nhăn nheo; khi ta nhìn thấy bố mẹ ta chẳng thể trẻ mãi cùng ta. Ta của ta quặn thắt khi có một ngày trên đầu ta có thêm vành khăn trắng; khi có một ngày ta phải nói lời vĩnh biệt với người ta hằng yêu quý… Thế là, thời gian có cả vị đắng- thứ vị đắng mà chẳng ai muốn thử; thứ vị đắng mà mỗi lần nuốt phải, ta đều cảm thấy uất nghẹn, xót xa. Và hơn hết, thứ vị đắng này cũng đeo đẳng bên ta như những vị ngọt hằng ở bên ta.
Và như vậy, dù muốn hay không ta đã và mãi là nô lệ của cái thứ mà ta vừa muốn níu giữ nó, vừa muốn lánh xa nó. Nhưng ta của ta ích kỷ chỉ cầu xin một điều rằng: thời gian ơi, hãy mãi là cái mà ta muốn níu giữ và hãy đừng là cái mà ta muốn lánh xa. Hãy ban cho ta đặc ân đó nhé, thời gian!

(Thanh Hai)

1 nhận xét:

  1. hay doi dien tat ca bang su hieu biet va yeu thuong du cho thoi gian do co la gi chang nua cung dung lan tranh ban oi,do moi that la niem hanh phuc vinh hang,chuc ban luon vui ve va hanh phuc

    Trả lờiXóa